|
Trong trắng có đen, trong đen có trắng |
Ông # đã bị mang ra xét xử, làn sóng dư luận
phán xét về ông trái chiều một cách mạnh mẽ. Người thì cho rằng ông # tội lỗi
chất cao như núi, gây bao tổn hại cho ngân khố quốc gia, tăng bao gánh nặng nợ
nần lên những người dân vốn dĩ đã cùng khổ ở Việt Nam. Nhưng cũng có người thì
lại khóc thương cho ông, bởi một con người đầy nhiệt huyết, hết lòng vì công việc,
nói được làm được, thuộc hàng hiếm ở thời buổi hiện nay. Vậy quan điểm như thế
nào là phù hợp? Để biết thế nào là đúng, hãy đánh giá con người ông dưới góc
nhìn đa chiều.
Trước hết, để đánh giá đúng về tình huống,
chúng ta cần đi ra khỏi phạm vi của nó, đứng ngoài tầm ảnh hưởng của nó, như vậy
để ta có cái nhìn khách quan về sự việc, về một con người.
Tiếp đến, muốn đánh giá được, ta cũng nên
trang bị cho mình thêm thật nhiều cơ sở, phương diện để đánh giá. Cơ sở đó ta
có thể có được từ đâu? Nên nhớ phải/trái, đúng/sai không phải lúc nào cũng có
thể phán xét một cách rõ ràng, phân minh, nó tùy thuộc vào hoàn cảnh, quan điểm,
cách nhìn nhận sự việc của mỗi người, cái được hình thành từ quá trình trưởng
thành của người đó, thậm chí với chính người đó thì lúc này là đúng mà khi nhận
thức của anh ta thay đổi thì lại là sai. Đặc biệt nó phụ thuộc vào lượng thông
tin mà người đó có được về đối tượng.
Nhẽ ra, mỗi người chúng ta được trang bị một
cơ sở tốt, những tinh túy về một trong các loại tôn giáo phổ biến hiện nay, thì
có lẽ cái nhìn, cách phán xét vấn đề của chúng ta sẽ tốt hơn, chính xác hơn.
Hay ít nhất mỗi người cũng chịu khó tìm hiểu, nghiên cứu về triết học, đặc biệt
là triết học đạo đức, luật pháp, chính trị… cũng sẽ giúp chúng ta phán xét vấn
đề dưới nhiều góc cạnh khác nhau và kết luận sẽ chặt chẽ hơn.
Rất tiếc, do nền tảng xã hội kém tự do, dẫn
đến nền giáo dục có thể gọi là mất tự do đặc biệt là giáo dục trường lớp, nó
làm cho khả năng tự học, học chủ động của người học rất yếu cùng với phương
pháp học của người học chưa khoa học, lại thiếu người có chuyên môn hướng dẫn,
dìu dắt, nên chúng ta cũng khó trang bị cho mình cơ sở khoa học tốt để phán xét,
đưa ra kết luận về một vấn đề. Và cũng bởi kém tự do nên chúng ta cũng không
còn hứng thú để tìm hiểu gốc dễ những vấn đề về bản chất con người, mà chúng ta
thường chạy theo thị trường, chỉ nhằm mục đích là kiếm tiền, làm giàu thật
nhanh và bằng mọi giá. Thật khó để làm những
điều đúng với lý tưởng của mỗi cá nhân và phát huy hết thế mạnh của một con người
trong một xã hội thiếu tự do, quan điểm này đã được rất nhiều triết gia lớn
về giáo dục khẳng định.
Bây giờ bạn thử tưởng tượng tình huống về một
tên trộm. Bạn sẽ phán xét thế nào khi một kẻ siêu trộm, một tên tướng cướp sau
khi đã tích lũy được rất nhiều tiền của từ việc trộm cướp thì hắn dừng lại, trở
về làm một người tử tế. Một thời gian sau nữa hắn dùng chính những đồng tiền cướp
được để làm từ thiện, đánh bóng tên tuổi, mua danh, mua chức tước. Thậm chí nếu
cực đoan hơn thì trong quá trình làm những hành động để mua danh, kẻ đó vẫn thực
hiện những hành vi trộm cướp giống trước đây nhưng dưới hình thức rất tinh vi
và và vô cùng kín đáo. Lý thuyết về tâm lý kẻ trộm cũng khẳng định rằng, thường
những kẻ trộm cướp không bao giờ tự dừng lại, nó chỉ dừng lại trừ khi nó bị bắt
mà thôi. Nên bạn có tin ngay là kẻ cướp này bỗng dưng trở thành người tốt thật
không. Với những người mới được chứng kiến những hình ảnh hào nhoáng trước bàn
dân thiên hạ của hắn, thì kẻ trộm cướp này có thể là một siêu anh hùng, nhưng với
bạn, khi bạn đã biết bản chất của nó, bạn có nghĩ kẻ đó có đúng là anh hùng
ngay sau khi đã trộm cướp một cách tàn bạo hay không? Hắn sẽ là người hùng hay
kẻ cướp?
Về mặt triết học, chúng ta cũng cần hiểu rằng,
không có lý thuyết gì, khái niệm nào vốn dĩ đã đúng hay sai hoàn toàn, cũng
không có người nào tốt hoàn toàn hay xấu hoàn toàn. Nhìn ngay vào biểu tưởng của
Đạo giáo ta cũng thấy hai phần đen và trắng đại
diện cho âm và dương ở trong một vòng tròn, nó không hoàn toàn thẳng băng mà uốn
lượn, trong trắng có đen, trong đen lại có trắng. Đời người cũng vậy, mọi lý
thuyết trong cuộc sống cũng thế. Có chăng chỉ là phần nào (màu nào) chiếm đa số
thì ta kết luận sự vật, hiện tượng đó mang màu sắc trắng hay đen thôi.
Nhiều người chỉ phân biệt tốt - xấu, chính - tà, trắng - đen dựa trên những
khái niệm, dữ kiện, hay thông tin ít ỏi mà họ thu lượm được, dở hơn nữa là khi
thông tin thu được lại do tuyên truyền mà có, nên chẳng có mấy sự thật trong mớ
thông tin đó. Giống như bạn lạc vào vùng chấm đen trong cả một nửa trắng của
vòng tròn, mà mình đã kết luận cả phần đó màu đen; và ngược lại, khi lạc vào giữa
chấm trắng trong nửa đen của vòng tròn và ta kết luận toàn bộ phần đó màu trắng.
Điều này cũng tương tự khi bạn chỉ được chứng kiến một hành động nghĩa hiệp của
một tên cướp tàn bạo, mà bạn đã cho rằng nó là một anh hùng nhưng thực tế nó là
một tên cướp dã man. Với tình huống ngược lại, bạn cũng phán xét một người bản
chất tốt nhưng chỉ vì một sai lầm nhỏ mà bạn được chứng kiến và bạn cho rằng hắn
là một kẻ đáng nguyền rủa. Kết quả là "thấy cây mà chẳng thấy rừng"
cũng chẳng khác gì "thầy bói (mù) xem (sờ) voi”. Bạn luôn bị kẹt vào những
khái niệm, quan niệm (thường theo hướng cực đoan) nên không thể phân biệt đâu
là chính đâu là tà, đâu là trắng đâu là đen, đâu là đúng đâu là sai, hay đúng
hơn là thường phán xét sai bản chất vấn đề. Đặc biệt, những người suy nghĩ cực
đoan thiếu cơ sở lý lẽ thường dễ bị người ta lợi dụng, dẫn dắt theo ý đồ xấu của
kẻ khác, hay ít nhất cũng là nô lệ cho sự hiểu biết hay trí tuệ nhỏ mọn của
mình. Với suy nghĩ cực đoan, họ cũng chẳng thể nhận ra nhau tất cả đều là con
người, nên hành xử với nhau cũng không giống quan hệ giữa người với người. Khi
gặp những người cũng cực đoan tương tự như họ, cả hai bên sẽ sẵn sàng chà đạp
lên nhau. Kết quả là sẽ làm cho cả hai bên đều đau khổ, uất hận, nhìn đâu cũng
thấy thù nghịch, trở ngại, và họ sẽ không bao giờ biết cuộc đời hạnh phúc ở đâu.
Có lẽ để đơn giản hơn cho trường hợp này, chúng
ta có thể tham khảo một cách cô đọng về phương pháp đánh giá vấn đề của GS Triết
học Trường ĐH Harvard - Michael J. Sandel đã được ông đề cập trong tác phẩm “Phải
Trái Đúng Sai” của mình. Có ba phương pháp tiếp cận công lý hay phán xét một vấn
đề gồm: i) Tôn trọng quyền tự do cá
nhân (Con người được quyền tự do làm điều mình thích nhưng không được phạm vào
tự do của người khác, đồng thời cũng không phải làm điều mình không thích); ii)
Tối đa phúc lợi (mang lại lợi ích cho nhiều người nhất hay tổng lợi ích xã hội
là dương); và iii) Đạo đức và lối sống tốt đẹp (không được phạm vào nguyên tắc
đạo đức của xã hội, đồng thời khuyến khích những hành động cao cả). Hành động
nào không đáp ứng được cả ba tiêu chí này thì đều cần phải xem xét kỹ càng, còn
nếu nó đáp ứng được cả ba thì nó là đúng đắn, và mọi người hay xã hội cần cổ
vũ, khuyến khích, hỗ trợ hay hợp tác để cho hành động đó được thực thi.
Dựa vào cơ sở trên, ta thấy rằng hành động
của ông # trong suốt quãng thời gian từ khi còn làm Chủ tịch HĐTV của PVN đến nay có
đáp ứng được ba góc độ tự do, phúc lợi và đạo đức hay không? Cụ thể là:
Thứ nhất, những hành động mà ông làm theo
đúng chức năng, nhiệm vụ, trách nhiệm, bổn phận mà ở từng cương vị của ông phải
thực hiện có làm tổn hại đến quyền tự do của những người khác không?
Thứ hai, những hành động của ông, trong đó
vừa mang lại lợi ích nhưng tổn thất cũng vô cùng lớn, và tổng hòa lại thì có
mang lại phúc lợi dương cho toàn xã hội hay không?
Thứ ba, những hành động của ông có vi phạm vào
các nguyên lý đạo đức hay không, có góp phần tạo ra hình ảnh lối sống tốt đẹp
mà cả xã hội phải noi theo hay không?
Ngoài ra, quay lại ví dụ về tình huống tên
trộm cướp ở trên, chúng ta cũng nên xem xét con người ông # đã biến chuyển như
thế nào trong suốt quá trình ấy, có thực sự là ông hoàn toàn mang lại lợi ích
cho dân tộc, cho đất nước hay không? Ông có hoàn toàn trở thành người vì nước,
vì dân sau khi đã tạo ra nhiều sai phạm (theo kết luận sơ bộ của Toà án lúc này
là chỉ ở Tập đoàn PVN), làm thất thoát rất nhiều tiền trong ngân khố, đúng hơn
là tiền thuế của dân, trong khi ông lại hưởng vô số lợi lộc trên những tổn thất
đó hay không?
Hãy suy nghĩ thật kỹ, tổng hợp thật nhiều
thông tin (gồm cả thông tin trái chiều), dữ kiện, bạn sẽ đánh giá được bản chất nào là chiếm đa số trong con
người ông #, và ta cũng sẽ tạm kết luận ông ấy là người theo phần (đen hay trắng)
chiếm đa số đó.
Xin bổ sung một vài quan điểm của nhà khai
quốc công thần thời Minh Trị - Nhật Bản - Fukuzawa Yukichi về những ông quan đã
làm đúng bổn phận trách nhiệm của mình.
Tại
sao lũ chí sĩ rởm lại cứ hoành hành mãi vậy? (trích Khuyến học)
“Trào lưu quyền lợi phụ thuộc vào đẳng cấp
địa vị, hành xử công việc theo lợi ích riêng, đang lan rộng. Nó cũng là nguyên
nhân dẫn đến tình trạng mưu mô, dối trá, lừa đảo đầy rẫy trong xã hội hiện nay.
Tôi gọi những kẻ hùa theo trào lưu này là “chí sĩ rởm”.
Ví dụ, các thuộc hạ của các lãnh chúa dười
thời phong kiến là một minh chứng tốt.
Bọn này, kẻ nào người nấy đều tỏ ra trung
thành. Ngoài mặt luôn tỏ vẻ biết thân biết phận, lúc nào cũng khúm núm, cúi rạp
mình. Trong ngày giỗ chạp, lễ tết, thanh minh… không bao giờ thiếu mặt. Hễ mở
miệng là đều có cùng giọng điệu “trung quân báo quốc”, hoặc là “thân này sẵn
sàng chết vì chủ”. Người thường dễ bị lừa phỉnh bằng vẻ bề ngoài của chúng. Kỳ
thực, bọn chúng đều là một lũ chí sĩ rởm cả.
Được cất nhắc vào chức vụ cao một chút,
ngoài lương bổng, phụ cấp quy định ra, không hiểu sao tiền cứ vào như nước. Hoá
ra, kẻ trông coi việc xây cất thì luôn thúc giục chủ thầu phải cống lễ. Kẻ
trông coi ngân khố thì đòi thị dân phải biếu xén quà cáp mới cho vay tiền. Những
chuyện như vậy diễn ra như cơm bữa đến độ trở thành lệ. Ngay cả những võ sĩ vốn
được mệnh danh là trung nghĩa luôn trong tư thế chết thay cho chủ thì cũng tìm
cách nâng giá trang phục để kiếm chênh lệch. Tất cả cái lũ này phải được gọi là
“chí sĩ rởm chính hiệu” mới phải.
Hoạ
hoằn lắm mới có một ông quan chính trực. Không một lời đồn nào về ông ta nhận hối
lộ cả. Và thế là người đời ra sức khen ngợi. Nhưng ông ấy cũng chỉ là người
không ăn cắp tiền của công quỹ mà thôi. Chẳng lẽ cứ phải khen người ta vì ở họ
không có lòng dạ tham lam hay sao. Chẳng qua, vì có quá nhiều các chí sĩ rởm
nên ông ấy mới nổi đình nổi đám như vậy.
Vì sao lũ chí sĩ rởm lại nhiều đến thế? Nếu
tra kỹ ngọn nguồn thì đó là kết quả của ảo tưởng mù quáng luôn coi dân chúng là
ngu muội, hiền lành và dễ trị.
Kết cục là tác hại đó đưa tới cách đối xử độc
đoán, đẻ ra sự áp chế đối với người dưới. Có thể nói không có gì vô trách nhiệm
hơn là cách hành xử dựa vào đẳng cấp, địa vị, tự cho mình là cha mẹ của dân.”
Tung hô cho những ông quan đã làm theo đúng
trách nhiệm, bổn phận của mình và không ăn chặn trên xương máu của đồng bào thường
chỉ xuất hiện ở những xứ sở mà điều tử tế trở thành hiếm hoi, điều này thật
đáng buồn cho những người dân ở những xứ sở đó.
Kết quả giờ đây chúng ta nên thế nào, khóc
thương hay hả hê với suy nghĩ đáng đời kẻ có tội?
Khóc thương ư? Có lẽ những người khóc
thương lúc này là những thành viên trong gia đình ông #, hay những người đã trực
tiếp chịu ơn ông, được ông hỗ trợ, nâng đỡ, những đệ tử đã được ông dìu dắt và
có thể được hưởng rất nhiều lợi lộc từ ông, hay lại trích lại đúng câu nói của một
nhà báo khá nổi tiếng, người cũng có nhiều duyên nợ với ông # đã nói như sau: "Nghề
phóng viên là phải như con chó ấy!". Tất nhiên, quan điểm này có lẽ do ông
đã tự nhận về mình và ông cũng chấp nhận sống kiếp như vậy, đó là quyền của
ông.
Còn tất cả chúng ta, hãy cùng khóc thương dành
cho những người dân đã mang danh làm chủ đất nước, nhưng lại ít được hưởng những
quyền tự do tối thiểu của một con người. Những thân phận cùng khổ vẫn ngày ngày
còng lưng “bán mặt cho đất bán lưng cho trời” từ mờ sáng đến đêm khuya, nhưng vẫn
không kiếm đủ tiền để lo cho mấy bữa ăn, không có đủ manh áo che thân để vượt
qua cái lạnh của mùa đông giá rét, phải bán dần bán mòn những đồ dùng, vật dụng,
những sinh vật… tưởng chừng không thể rời xa của họ, nhằm đủ tiền để đóng những
loại thuế, phí vô lý mà chính quyền địa phương bất nhân (ở một số nơi ta đã thấy)
yêu cầu họ phải nộp.
Có lẽ cũng không cần hả hê gì, bởi muốn lâu
dài, muốn phát triển trường tồn, chúng ta chỉ hy vọng nguyên lý nhà nước pháp
quyền là tối thượng, mọi người đều bình đẳng trước pháp luật, kẻ có tội thì phải
chịu tội, tội đến đâu thì phải chịu đến đó. Chỉ có nguyên lý nhà nước pháp quyền
luôn được thực thi mới giúp răn đe những suy nghĩ trộm cướp chưa kịp ló ra đã
phải teo tóp lại vì sợ hãi. Chỉ có nguyên lý quyền lực phải luôn bị kiểm soát mới
giúp người có quyền không có khả năng lạm quyền, làm bậy, làm những hành động
sai trái gây tổn thất đến lợi ích của cả tập thể lớn hơn là của quốc gia, dân tộc, chính nguyên lý này là điều mà ông # đã từng nói với ngụ ý rằng: "Nếu cơ chế này phát hiện ra sai sót của tôi sớm hơn, tôi sẽ cảnh tỉnh và giờ tôi đâu có ra nông nỗi này!". Chỉ có như vậy mới giúp đất nước sớm trở thành một quốc gia cường thịnh, một dân tộc
văn minh, đóng góp vào sự phát triển chung của nhân loại.