Chủ đề kiểm soát quyền lực
lại được xới lên như cách đây khoảng một năm cũng từ vị chính trị gia này. Giải
pháp được đưa ra là gì, liệu có triệt để không? Hãy trang bị cho mình cái nhìn
để thấy tận gốc vấn đề, từ đó, mỗi chúng ta sẽ có thể dự đoán phần nào kết quả
xảy ra.
Theo triết gia, sử gia nổi
tiếng Claude-Frédéric Bastiat (1801-1850), ở những xã hội kém tự do, những
người nắm quyền lực, những nhà lập pháp, họ thường coi dân chúng như cục đất
sét còn họ là người thợ gốm (Claude-Frédéric Bastiat, 1801-1850), thành bại của
người dân là do họ nhào nặn. Tuy nhiên, chính họ, với nền tảng từ khi được sinh
ra và lớn lên, chịu ảnh hưởng nặng nề từ những vấn đề hủ lậu của phong kiến Nho
giáo Trung Hoa, kết hợp với sự u mê cái thứ thể chế phản tự do, khiến cho họ
cho rằng mọi vấn đề của xã hội, thành hay bại chỉ do nhà nước - gồm một nhóm
người, một giai cấp nào đó thực hiện… Hai cái nền tảng này đã tạo ra một xã hội
phân biệt giai cấp, đẳng cấp, địa vị, ngôi thứ,… Nó buộc kẻ dưới luôn phải phục
tùng cấp trên, phục tùng người có thứ bậc cao hơn, phi lý và buồn cười hơn nữa là
trong vấn đề dòng họ thì người có thứ bậc thấp hơn luôn phải phục tùng người có
thứ bậc cao hơn ngay cả khi kẻ đó vẫn là một đứa con nít, người trẻ luôn phải
phục tùng người lớn tuổi hơn, phục tùng một cách phi lý mà không tuân theo
nguyên tắc phải – trái, đúng – sai nào... Tư tưởng này cũng đi sâu vào nền giáo
dục, để từ đó sản xuất ra những con người, mà ngay cả những người mang danh trí
thức thì trong tâm thức của họ luôn thường trực tâm lý của kẻ nô lệ, của phận bề
tôi. Bất cứ thành công nào họ đều nghĩ đó là thành quả của một cá nhân, của
người khác mang lại, ở phạm vi một quốc gia thì sự ngu muội đó khiến người ta
tôn sùng và biến cá nhân kia thành những vị thánh thần. Họ không hiểu, và cũng không
chịu hiểu rằng, bất cứ thành công nào của quốc gia đều là do sự đóng góp của
toàn bộ con người trong quốc gia đó, nơi mà con người được vận hành trong một
bộ máy được cấu trúc một cách khoa học, để mỗi người trong bộ máy đều dễ dàng
phát huy hết khả năng đặc biệt của mình nhằm mang lại lợi ích cho mình cũng như
lợi ích chung cho cả quốc gia. Chắc chắn một điều rằng, thành bại của tập thể, của quốc gia không phải nhờ vào một cá nhân, "một cánh én nhỏ chẳng làm nên mùa xuân", George Washington có sống lại mà rơi vào cái xã hội như đất nước Somalia ngày nay thì cũng thất bại, hay Bill Gates phải điều hành mấy Tập đoàn nhà nước ở ta (điển hình như VinaShin, VinaLines...) thì cũng đành thúc thủ mà thôi. Chính vì cường điệu vai trò cá nhân, thậm chí là thần thánh hóa vai trò cá nhân nên hậu quả là người ta cho rằng thành bại của quốc gia hiện nay là do một số cá nhân sâu mọt làm hỏng hình ảnh của cả bộ máy, đó chỉ là đổ thừa, là ngụy biện và không chính xác.
Công tác cán bộ không phải là khâu quyết định, mà quyết định thành bại là ở cấu trúc bộ máy. Nếu cấu trúc tốt thì những người kém tài năng, kém đức độ cũng không thể lọt vào vị trí quan trọng của bộ máy, và nó cũng sẽ tự động tìm được người có đủ tài đủ đức để điều hành bộ máy. Hơn thế nữa, với cấu trúc tốt, một người chỉ cần một chút tài năng cũng có thể trở thành vĩ nhân khi rơi vào những bộ máy đó, bởi bộ máy sẽ là nơi chắp cánh, là bệ phóng cho tài năng của cá nhân được bay xa.
Công tác cán bộ không phải là khâu quyết định, mà quyết định thành bại là ở cấu trúc bộ máy. Nếu cấu trúc tốt thì những người kém tài năng, kém đức độ cũng không thể lọt vào vị trí quan trọng của bộ máy, và nó cũng sẽ tự động tìm được người có đủ tài đủ đức để điều hành bộ máy. Hơn thế nữa, với cấu trúc tốt, một người chỉ cần một chút tài năng cũng có thể trở thành vĩ nhân khi rơi vào những bộ máy đó, bởi bộ máy sẽ là nơi chắp cánh, là bệ phóng cho tài năng của cá nhân được bay xa.
Mỗi kỳ, mỗi năm tổng kết, nghe
như có vẻ đều rút ra những bài học kinh nghiệm sâu sắc, và những giải pháp mới mang
tính cải cách triệt để, và hứa hẹn mang lại thành công vang dội cho quốc gia trong
tương lai, nhưng rồi đâu lại vào đấy. Thành tích vẫn báo cáo, lỗi thì cũng nhận
ra nhưng lại mang tính tập thể, chẳng biết của ai. Cái vòng luẩn quẩn đó mãi
không thoát ra được, bởi chỉ một điều duy nhất, một vấn đề gốc, cốt lõi cần giải
quyết đó là quyền lực không thể thuộc về
một cá nhân hay một nhóm người riêng lẻ nào, quyền lực nhà nước thuộc về nhân
dân, người nắm giữ quyền lực phải được kiểm soát. Quyền lực được phân chia giữa
các cơ quan phải cân bằng, không có loại quyền lực nào vượt trội hơn các quyền
lực khác. Các cơ quan quyền lực giám sát, kiềm chế và đối trọng lẫn nhau (Checks
and Balances), đó là nguyên lý tối thượng mà mọi bộ máy tổ chức của con
người từ gia đình, doanh nghiệp, tổ chức,… hay lớn hơn là một quốc gia đều phải
tuân thủ.
Xin vui lòng tham khảo thêm
bài viết “Cái lồng quyền lực” đã đăng cách đây một năm cũng liên quan đến phát
biểu của vị chính trị gia này về chủ đề kiểm soát quyền lực.